CHAP 3: Bình minh
Bình minh….dịu dàng và tươi mát
Đôi chân…… bước về phía ngày mới
* 5.30 a.m *
Ánh nắng đầu tiên của buổi ban mai tinh nghịch vươn qua ô cửa kính, đùa giỡn trên mái tóc Jun. Vươn vai nhìn ra cửa sổ Jun thấy có vài chú chim đang nhảy nhót trên thành lan can. Tiếng ríu rít của chúng hoà cùng tiếng gió đang thổi xào xạc qua các kẽ lá như một bản hoà ca tuyệt vời của thiên nhiên. Đã bao lâu rồi Jun chưa nghe thấy những âm thanh trong trẻo như thế này. Bỗng nhiên anh cũng muốn hát, nhịp theo tiếng hót của mấy chú chim nhỏ ngoài kia. Yêu đời _ liệu có phải là đây?
-----------
Kang Seok và Hyung Joong đứng ngoài cửa phòng Jun. 2 người đang định bước vào thì nghe thấy tiếng hát từ bên trong vọng ra…. ngỡ ngàng……ngạc nhiên. Vì lí do gì ư? Chưa bao giờ họ nghe thấy Jun hát.
Hyung Joong quay sang nhìn anh Kang Seok ra dấu hiệu thắc mắc, ngón tay chỉ vào trong. Kang Seok cũng đang kinh ngạc, lắc đầu chịu thua.
- Có đúng là cậu ta đang hát không anh?
Kang Seok vẫn còn đang ngạc nhiên trước những gì anh nghe thấy, không thốt nên lời, anh chỉ biết gật đầu xác nhận.
- Cậu ta hát hay quá!
Lần này không phải là một câu hỏi mà là một lời thán phục.
- Làm bạn với cậu ta lâu như vậy mà em không hề biết cậu ta hát hay như thế đấy. Chứ nếu biết trước em sẽ lôi cậu ta vô ban nhạc của mình.
Hyung Joong gật đầu ra vẻ tiếc rẻ. Dường như đã trở lại bình thường, Kang Seok đặt tay lên vai Hyung Joong với vẻ mặt thấu hiểu.
- Ở cùng Jun 8 năm anh còn không biết nữa là cậu mới chỉ quen Jun có 3 năm.
2 người quyết định chưa vào phòng vội mà vẫn đứng đó để thưởng thức thêm một lúc nữa. Đơn giản họ không muốn bỏ lỡ những phút giây hiếm có như thế này. Họ say sưa lắng nghe đến độ Jun ngừng hát lúc nào mà cũng không để ý, mắt vẫn nhắm lim dim, người vẫn dựa vào tường… đầy chìm đắm.
Bỗng nhiên cánh cửa bật mở, Jun từ trong phòng kéo vali đã thu dọn quần áo từ hôm qua đi ra . Anh ngỡ ngàng khi nhìn thấy anh Kang Seok và Hyung Joong đứng trước cửa phòng mình, lại còn đang ở trạng thái rất chi là… phê phê. Anh đưa tay khẽ chạm vào 2 người bọn họ. Hyung Joong hét lên một tiếng, còn anh Kang Seok thì giật mình hoảng hốt như bị bắt quả tang đang làm chuyện phi pháp. Jun mở to mắt nhìn họ cũng ngạc nhiên không kém.
- Cậu làm tôi sợ quá. Làm gì mà cứ như ma vậy? Hyung Joong sau khi lấy lại bình tĩnh thì lên tiếng, câu nói có vẻ trách móc Jun.
- Chính tôi mới phải hỏi cậu làm gì trước cửa phòng tôi như thế mới đúng?
Hyung Joong lúng túng ra mặt, do quá bất ngờ anh chưa kịp nghĩ ra lí do biện hộ cho mình. May thay anh Kang Seok đã lên tiếng đỡ lời.
- Anh và Joong định qua gọi em. Đến giờ chuẩn bị đi rồi. Cả đoàn đang đợi em ở dưới sảnh đấy. Thôi đưa vali đây anh cầm cho. Chúng ta xuống nhanh đi không đạo diễn Lee lại càu nhàu.
Để anh Kang Seok cầm vali đi xuống trước, Hyung Joong kéo Jun lại. Cậu ta thì thầm đầy vẻ tò mò và có chút sợ sệt
- Lúc nãy là cậu hát đây à? Chưa bao giờ tôi thấy cậu như vậy? Kể cho tôi nghe có chuyện gì đi nào.
Jun nghiêng đầu, không phải vì anh không hiểu mà vì anh chưa biết phải nói gì với Hyung Joong, Về phía Joong anh quá quen với sự im lặng ban đầu này của bạn. Bao giờ cậu ta cũng thế. Khi người khác hỏi câu gì đó, cậu cũng im lặng rồi mới trả lời. Có vẻ như cậu ấy muốn suy nghĩ kĩ. Joong cảm thấy trên đời này câu nói “ Uốn lưỡi 7 lần trước khi nói “ là dành cho Jun. Anh bình thản chờ đợi bạn mình. Anh biết câu hỏi này với Jun có chút gì đó không quen. Jun vốn là người trầm lặng, thậm chí có người gặp cậu ta lần đầu còn tưởng cậu là một kẻ mắc bệnh tự kỉ. Để Jun chia sẻ là một điều không dễ. 3 năm làm bạn với Jun anh rất hiểu bạn mình. Anh vô cùng ngạc nhiên khi Jun đồng ý đóng vai Woo Bin. Đây là vai diễn đầu tiên của Jun, trước nay cậu chỉ đóng những CF nhỏ, chứ chưa thử sức với những vai diễn dài hơi. Dù Woo Bin không phải là nhân vật chính nhưng cũng là một nhân vật có nhiều đất diễn. Khi nhìn Jun quay anh mới thấy bạn mình thật hợp với hình tượng vai diễn này. Mỗi lần nhìn thấy “Woo Bin” cười anh lại ước Jun cũng có thể cười như vậy. Nụ cười của cậu ấy thật tuyệt vời.
- Joong này, mình có thể ước mơ không? Sau một hồi suy nghĩ, Jun quay lại hỏi Hyung Joong. Thay cho câu trả lời anh lại hỏi ngược lại. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ chân thành. Hyung Joong nhìn vào đôi mắt sâu ấy, trong anh dấy lên tình thương dành cho Jun.
- Tất nhiên là được rồi. Con người ai cũng được quyền ước mơ cả. Nhiều người còn cứ ước mơ thôi coi đó như một điều tự nhiên, không cần quyền gì cả. Junnie, cậu cũng là con người mà, hãy cứ ước những gì cậu thích. Nhưng _ Hyung Joong tự dưng nghiêm mặt lại, đặt tay lên bờ vai Jun _ ước mơ đấy có thành hiện thực không lại là chuyện khác đấy nhé. Ha ha ha
- Vậy ước mơ sẽ không phải trả giá chứ? Jun vẫn còn nghi ngờ, có chút gì đó hối thúc trong anh để tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi ấy. Dù đã mất trí nhớ nhưng tận sâu trong tiềm thức Jun luôn có một câu nói ám ảnh “ Mỗi việc ta làm đều có cái giá của nó, đến lúc nào đó ta sẽ phải trả những cái giá đó”. Đây chính là nỗi sợ mơ hồ trong lòng Jun. Anh không nhớ ra ai đã nói câu nói này, nhưng chắc nó phải có liên quan gì đó sâu sắc với cuộc đời trước đây của anh nên anh mới nhớ như thế. Nỗi sợ hãi này đã ngăn anh trải lòng mình ra với mọi người. Đâu phải anh không muốn ước mơ, không muốn cười…. chỉ là anh không dám mà thôi.
Nhìn gương mặt đang sạm lại của Jun, Hyung Joong bỗng nhiên thấy sợ. Chưa bao giờ Jun có vẻ mặt u tối đến thế, dù gương mặt anh thường xuyên không có nụ cười. Joong lay lay người Jun, có chút gì đó hoảng hốt trong âm sắc câu nói
- Junnie, nhìn mình này. Hyung Joong xoay Jun quay lại đối mặt với anh _ Ước mơ tất nhiên là cũng có giá, nhưng trả giá đâu phải là điều gì xấu xa, cũng có những cái giá phải trả rất dễ thương đấy. Ví như mình rất quý cậu và mình mong cậu sẽ được hạnh phúc. Cái giá mình phải trả là mình sẽ phải suốt đời bên cậu để làm cậu vui, nhìn thấy cậu mỉm cười. Cái giá ấy đối với mình rất dễ thương, mình chẳng sợ gì phải trả cái giá ấy cả. Cậu hiểu chứ? Tốt đẹp hay xấu xa, nói chung cũng là cách nhìn của riêng bản thân mỗi người. Đừng quá lo lắng về điều ấy.
Nhận thấy sự lo lắng trong ánh mắt của bạn, Jun cảm thấy có chút vui vui. Biết rằng luôn có Hyung Joong bên cạnh mình là một điều rất thoải mái. Ak, đây là thoải mái, vậy cũng là niềm vui. Và khi vui thì người ta sẽ cười, ông lão trèo ghe đã nói vậy mà. Và Jun thấy khoé môi mình dần nhếch lên thành một nụ cười. Đó chính xác là một nụ cười tuy không phải rạng rỡ như mặt trời, nhưng nó dịu dàng như ánh nắng ban mai. Hyung Joong cũng giật mình trước biểu hiện đó của bạn. Trong giây lát anh lao tới ôm chầm lấy Jun.
- Cậu hãy cứ mỉm cười như này Junnie. Có rất nhiều người mong chờ đấy.
- Đúng thế. Tụi em rất mong chờ
Jun quay ra thấy mọi người đang đứng trước cửa thang máy nhìn mình. Hye Sun thì nở nụ cười rạng rỡ như thể điều ước của cô lâu nay đã thành sự thật, còn Kim Bum và Min Ho thì cũng đang toe toét chạy đến cạnh Jun. Nhưng người Jun liếc mắt tìm kiếm nhất là anh Kang Seok
- Hai người đứng đây ôm nhau trong khi cả đoàn đang chờ dưới sảnh ư? Như thế là đáng bị phạt lắm đấy nhé. Mà 2 cậu có…… không đấy?
Anh Kang Seok từ đằng sau tiến đến, lôi Jun ra khỏi vòng tay của Hyung Joong, tuy anh nói những câu bông đùa nhưng ai cũng nhận thấy khoé mắt anh có gì đó ươn ướt. Đúng rồi, nụ cười của Jun là báu vật mà anh Kang Seok luôn mong chờ mà.
Hye Sun tủm tỉm lôi chiếc điện thoại ra và nhanh chóng lưu giữ khoảnh khắc hiếm có này. Cô còn nhanh tay ấn nút send để gửi bức hình này đi. Vì cô biết ở Hàn Quốc có một người sẽ nhảy cẫng lên khi nhìn thấy cảnh này. Đôi khi, những ước mơ của con người luôn chạm phải nhau….khi, họ có chung một người yêu quý.
- Thôi nào vui mừng thế đủ rồi, nếu không xuống nhanh sẽ bị đạo diễn cho một trận nên thân đấy. Chúng ta sắp lỡ giờ bay rồi. Anh Kang Seok nhanh chóng xua lũ trẻ ra phía cầu thang máy. Tuy nói vậy nhưng anh cũng đang tủm tỉm, ung dung đi đằng sau. Về đến Hàn Quốc anh sẽ bảo Hye Sun gửi cho anh bức hình cô ấy vừa chụp, rồi anh sẽ phóng nó ra và treo ở trong nhà. Gì thì gì đây cũng là sự kiện quan trọng lắm mà. Nụ cười….. Ôi! Nụ cười của Jun.
- Này Bummie, em đã mua quà về cho So Eun chưa? Con bé chắc mong quà của em nhất đấy. Nhẫn kim cương hay đá quý hả nhóc. Hyung Joong đang trong tâm trạng vui vẻ tự dưng cũng muốn trêu ai đó. Và nạn nhân thì còn ai khác ngoài cậu em út của nhóm.
- Phải rồi, Eunnie nó chờ quà của Bum nhất thôi. Chứ bọn chị có mua nhiều quà chắc cũng không bằng một món quà nhỏ của Bum đâu. Hye Sun cũng tranh thủ trêu trọc, nhìn cái dáng Bum ngượng ngịu là cô thấy vô cùng thích thú.
- Đúng rồi đấy. Eunie nó thích Bummie mà _ Tuy không thể nói được những câu bông đùa như các bạn của mình, nhưng Jun cũng hứng khởi với tình yêu đang chớm nở của 2 nhóc em mình. Chúng có cố giấu nhưng làm sao thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Hyung Joong. Mà Hyung Joong đã biết thì cả đoàn cũng biết thôi.
- Không có đâu. Mặt Bum bắt đầu ửng đỏ. Anh nhanh chóng đi trước về phía thang máy. Tuy bị mọi người trêu nhưng khi nghĩ đến gương mặt So Eun lúc nhận được món quà mà anh đã mất cả buổi lục tìm anh lại thấy thích thú. Không biết từ lúc nào nụ cười của So Eun đã làm trái tim anh nhảy múa.
Xuống đến sảnh đợi, mọi người bị đạo diễn Lee la quá trời, nhưng không ai trông có vẻ hối lỗi cả, mặt khác còn cứ mủm mỉm. Mỗi người đang theo đuổi những ý nghĩ vui riêng của mình. Riêng Kang Seok nhìn lại các gương mặt quen thuộc, nhìn khuôn mặt bừng sáng của Jun anh vẫn không thể ngừng cười “Ước mơ ơi! Liệu mi có đúng là phép màu”.
Bình minh đã lên và một ngày mới lại bắt đầu, bước chân của những con người trẻ tuổi đang tiến về một tương lai tươi sáng phía trước. Nhưng…… tất cả mới chỉ là bắt đầu!!!