h thỳ post nào
Lưư ý: cái nì chiubi chưa có đọc xong ( chưa đọc xong nên chả bít post hết chưa )
kệ cứ post vì nó hay
và vì cả nhà đang chán ngán ngẩm vì 2 cái fic kia 1 fic hỏng photobooket còn 1 cái chưa có chap mới
H ta post týp nào
Post dài dài tý cho cả nhà đọc nó lâu khỏi vòi vỹnh chiubi
___________________________________________________________________
- Hankyung, nhớ ăn uống điều độ nghe con !
- Hankyung ! Đừng ăn nhiều quá mà mập đấy !
- Hankyung, học hành chăm chỉ vào nghen !
- Hankyung ! Học vừa vừa thôi kẻo thần kinh không bình thường đấy !
=”=
Sao mẹ và chị mỗi người dặn một kiểu vậy nè ?
Tôi lên tàu, vẫy vẫy tay tạm biệt hai người cho chuyến lên Seoul. Tôi – rõ ràng là một thằng nhà quê, không phải kiểu người lạc hậu đến cái tivi là gì cũng không biết, nhưng đại để là từ nhỏ đến lớn đã gắn bó máu thịt với vùng quê này, nên chuyện được gọi lên Seoul học là một - điều - không - tưởng !
- Cậu Han. Cậu đã đỗ đầu kì thi tuyển sinh của trường đại học SM !
- ... ...
- Đây là giấy gọi. Hi vọng cậu có thể đến đúng dịp khai giảng vào ngày xx tháng yy năm 20zz như đã viết. Xin chào !
- ... ...
Thế đấy, vậy nên giờ tôi lơ ngơ ngồi đây.
Mọi người xung quanh có lẽ cũng toàn học sinh đã trúng tuyển, vì đa số tất cả đều diện đồng phục mới của SM. Tôi cũng được phát một bộ, nhưng tôi để dành cho buổi khai giảng, không muốn phí phạm cho mấy việc bình thường như tìm kí túc xá hay lên tàu v.v...
Và cũng chính vì thế, nên đã có sự phân biệt đẳng cấp ở đây !
Những người mặc quần áo sang trọng, chân đi giày da đen bóng hay khoác trên người những bộ trang sức đắt tiền, được ưu tiên ngồi hàng ghế đầu, cạnh cửa sổ. Trước mặt là một chiếc bàn lớn và đẩy đủ tiện nghi.
Những người quý phái, nhưng kém lộng lẫy và hào nhoáng hơn, ngồi băng ghế giữa, cũng cạnh cửa sổ, cũng bàn, nhưng ít tiện nghi bằng.
Còn tôi, ngồi băng ghế cuối cùng, và bên cạnh là hai người nữa. Không bàn, không cửa sổ, không gì cả, chỉ độc một ghế ngồi ! Mà ghế cũng chẳng ra sao nữa...
- Xin chào, tôi là Lee Hyuk Jae ! _ Một người có mái tóc vàng và gương mặt tươi cười chào tôi _ Chúng ta đồng cảnh ngộ nhỉ ?
- Chào, tôi là Ryeo Wook, cứ gọi là bé Ry ! ^^
- ... Tôi là Hankyung.
... Vậy đó, chung cảnh ngộ nên dễ kết thân cũng không phải là điều gì khó hiểu.
Những người băng ghế trên thỉnh thoảng có liếc chúng tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt. Và theo tôi thì, tôi là kẻ nhận được nhiều nhất.
Cũng phải, tôi là một thằng nhà quê.
Đầu tóc rối bù, quần áo cũ, còn không có trang sức.
Nói đi nói lại, không phải tôi bi quan nhưng, nếu so sánh tôi với hai người bạn bên cạnh, thì tôi vẫn có phần thấp kém hơn họ.
- Kệ chúng, bọn hợm của, thấy tiền là sáng mắt chứ thực ra chẳng có gì đặc biệt ! _ Dong Hae, ồ quên, là bé Ry khịt mũi _ Một lũ cậu ấm cô chiêu được gia đình ôm giữ !
- Ai cũng được gia đình ôm giữ, chỉ là hoàn cảnh mỗi nhà mỗi khác thôi ! _ Tôi sửa lại.
- Dù sao thì mục đích của chúng ta lên đây cũng là để đi học _ Hyuk Jae - cậu ta đúng là mẫu người vô tư lạc quan đến mức có khi trời sập vẫn cứ toét miệng cười _ Trừ phi học ở trường mà cũng có chuyện phân biệt này thì tôi sẽ về quê cày ruộng với bố tôi !
- Nhà cậu làm nghề nông ?
- Ừh.
- Nhà tôi buôn bán nhỏ ! _ Tự dưng miệng tôi vẽ lên một nụ cười.
Có người bầu bạn trên đường đi quả thật rất thú vị.
Tàu đi từ sáng đến trưa, xóc đến mệt nhoài. Cả ba chúng tôi lả lướt trên cái ghế băng cuối ôm cái bụng đói meo. Haizz... lần đầu tiên đi Seoul đúng là không có ngờ được tình cảnh này, biết vậy lúc sáng dặn nuna làm cho ít cơm hộp.
- Không ăn ! Ném đi !
...
Và lúc chúng tôi sắp sửa lâm vào tình trạng “ăn nhầm còn hơn bỏ sót”... thì lại có người phóng ra câu nói “vứt nhầm còn hơn vứt sót” kia !
- Đúng là lắm của quá để cũng không hết mà ! _ Bé Ry bĩu môi _ Chúng ta thì không có gì ăn ngồi đói ở đây, họ nhiều thức ăn quá đến mức muốn vứt đi kìa !
- Cậu đói chưa ? _ Tôi hỏi nhỏ _ Hay để tôi ra nói họ cho nhặt lại... đem về nhé ?
- AI DẠY CẬU TRÒ ĐÓ HẢ ????????
Không ngờ cả hai thằng tức tối gào lên với tôi như vậy !
- Đấy là trò của lũ ăn mày, tuy chúng ta nghèo nhưng vẫn là con nhà gia giáo, không cần ăn thừa của người khác ! _ Hyuk Jae thì thào vào tai tôi.
Nhưng mà cái tiếng quát thét của họ đã lôi kéo tai nghe hơn chục người ngồi trên kia, nhìn chúng tôi soi mói và cười.
- Ahahahahahah...
Rõ nhất là của một người con trai cao ráo có cặp lông mày rậm và mái tóc hất ngược lên trên.
- Bọn ăn mày... lũ thổ phỉ !...
- ... ... ...
Tôi biết bây giờ im lặng là tốt nhất.
Thực sự tôi chưa bao giờ có cảm giác căm ghét những gia đình giàu có, bởi hoàn toàn là tôi ngưỡng mộ họ. Cha tôi - một người thẳng tính và đơn giản, ông đã nói với tôi, rằng những người giàu đều là người người tài, biết tận dụng cơ hội và phát huy khả năng bản thân để kiếm tiền. Theo lý thuyết thì đúng như vậy ! Theo tôi nghĩ thì đúng như vậy, và những người giàu luôn biết cách dạy con mình sau này làm giàu như thế.
Nhưng mà bé Ry bảo tôi, nói như tôi thì nhà nghèo sẽ nghèo mãi mãi.
...??
Bây giờ thì tôi cũng biết có loại nhà giàu cướp gạt chỉ biết tiêu xài rồi.
Và tôi cũng cảm thấy không ưa những kẻ nhà giàu kia rồi...
- Đã bảo không mà !!! KHÔNGGGGGG !!!!!!!! _ Cái tiếng thét lúc nãy lại tiếp tục đổ từ trên kia xuống và ánh mắt căm thù của hai người bạn tôi ngày một rõ rệt hơn.
Nhìn mà khổ sở.
- Vứt điiiiiii !!!!!!!! TA THÀ NHỊN ĐÓI CÒN HƠN !!!!!!!!!! _ Và bằng một cái vung tay mạnh, vài người ngã chổng vó ra phía bên ngoài, để lộ chân tướng của toàn bộ sự việc ...
Ra là vậy...
Ra là nãy giờ một toán người bu quanh cái bàn đó mời mọc đồ ăn, nhưng ‘người ấy’ không ăn, và giận dữ, và đã quát tháo... và bây giờ đứng dậy phóng mình tách ra khỏi băng ghế trên...
...
Tôi...
Trái tim tôi khẽ hẫng một nhịp, khi mà những người ăn mặc sang trọng kia phải nhường đường khúm núm cho ‘người ấy’, dạt hết sang hai bên... và khi ‘người ấy’ vênh mặt, phùng má trước tên lông mày rậm - kẻ đã cười nhạo chúng tôi to nhất, cũng là kẻ duy nhất không nhường đường.
Tôi không biết mọi người sẽ nghĩ sao, nhưng quả thật là... ‘người ấy’ ... rất đẹp...
Đẹp một cách hoàn mĩ, đẹp kì diệu, với từng cảm xúc trên gương mặt rất rõ ràng... mái tóc dài ngang vai màu cam nâu nổi bật, cặp mắt to tròn và sắc sảo... rõ ràng đây là một cô gái vô cùng diễm lệ, không thể chối cãi...
... Mà khoan đã, tôi bắt đầu biết nhìn con gái người ta từ khi nào thế này ???
- Hyuk Jae... người kia... _ Tôi khều tay người bạn mới quen.
- Ai ?
- Người... tóc cam cam đó... _ Giọng tôi ngày một nhỏ dần đi _ biết... không ?
Tôi chỉ hỏi vậy thôi, thế mà ai ngờ được chứ, cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, rồi be miệng cười, rồi thì thầm với bé Ry.
- Tội nghiệp thằng nhỏ... đói quá nên bắt đầu mê sảng rồi...
- ?????
- Cậu àh, sao cậu nghĩ chúng tôi có thể quen với cái hạng người đó ? _ Bé Ry chun mũi _ Lại con cưng của đại gia nào đó chứ gì ? Nên mới đâm ra cái tính lằng nhằng ấy... giờ sắp cãi nhau to rồi đây...
...
Đúng thế, sắp cãi nhau to rồi đây !
- Tránh ra Choi Siwon ! Tôi không thèm ở cái chỗ này nữa ! Tôi sang toa bên cạnh ! _ ‘Người ấy’ gắt gỏng với giọng điệu cao nhất có thể.
- Chullie...
- Ở đâu ra CÁI KIỂU GỌI ĐÓ ??? Tránh qua một bên !!!!!
- Chullie phải ở lại đây chứ ? _ Hắn cười ngọt ngào, rồi kéo tay ‘người ấy’ về phía đầu toa, ấn dúi xuống ghế, đến nỗi người ấy không thể cựa quậy hay vùng vẫy gì nổi. Hắn mạnh thật....
Mà, hắn có quan hệ gì với ‘người ấy’ ?
Trong khi những kẻ còn lại thì không ?
Tôi bắt đầu thắc mắc...
Chiều.
Cuối cùng cũng tới nơi.
Và ba chúng tôi – Hankyung, Hyuk Jae, bé Ry – vẫn chưa có cái gì bỏ vào mồm!
- Đi ăn đi ? _ Hyuk Jae kéo tay tôi _ Đói lắm, chịu không nổi. Tẹo vào kí túc xá thì sống ra sao ?
- Lạy trời cho đừng có cái kiểu phân biệt đối xử kia nữa ! _ Bé Ry ôm mặt.
Tôi không nói gì, chỉ dáo dác nhìn xung quanh.
Khoan đã, tôi đang nhìn cái gì đây ???
- Tôi đi ăn !!!!!!!!!! _ Lại có tiếng hét cao vống quen thuộc kia vang vọng quanh đây. Theo quán tính ( là quán tính nhé ! ), tôi lập tức quay mặt về phía đó.
Chưa kịp nhìn, ‘người ấy’ đã phóng vút qua mắt tôi.
Và cũng chưa kịp tiêu hết ý nghĩa câu nói đó, lại có những tiếng hét khác.
- Đồ ngu !!! Bọn mày để cậu ấy trốn rồi !!! Đồ ngu !!!
- Á á á ~~~
... Không hiểu gì cả, nhưng bất giác, tôi nhoẻn miệng cười. Tôi ngửa mặt lên trời nói lớn.
- Haizzzzzzz... ta cũng đi ăn thôi !!!
- Ông chủ, cho một suất mì gà, hai cái bánh kẹp, ... ngoài ra có thêm khoai tây chiên và hambơgơ và ...
- ... ...
Câu hỏi đặt ra ở đây, là người thì nhỏ mà sao ăn nhiều thế ? =”=
‘Người đó’ bước vào quán, cười rạng rỡ khi thoát được tay chân, và đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm của mọi -sự - chú - ý ! ‘Người đó’ dùng vẻ đẹp của mình lấn lướt hết tất cả xung quanh, và bất kì ai cũng phải nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ !
- Hankyung àh, sao không ăn đi ? _ Hyuk Jae gặm cái bánh mì.
- Đang ăn đây.
- Mình xui thật, lại là tên đó àh ? Sao đi đâu cũng gặp nó ? _ Dong Hae – không hiểu sao rõ ràng cậu ta là người nói câu ‘kệ họ’ mà bây giờ lại thành kẻ - chú - ý - nhất vào mấy người giàu có _ Hankyung, cậu thật là có duyên với phiền phức đấy.
- Ờ ờ...
- Ít nói thật ! _ cả hai nhìn nhau.
...
Haizz
Tôi có nghe hai người bạn tôi nói gì mà !
Không phải tôi ít nói, chỉ là nãy giờ tôi mải chú ý đến ‘người đó’... và nói trắng ra, tuy hơi ngượng, nhưng mà thấy ‘người đó’ vào quán này, tôi cũng kéo hai đứa kia vào theo ! =”=
Quả là ngượng quá !
- Ông chủ, gói thêm ba suất sushi cá ngừ, bốn sandwich sữa, hai cây soda nóng đi ! Quên, thêm năm cái xúc xích và...
- Cô bé, có đủ tiền trả không vậy ? _ Người bán hàng ái ngại nhìn ‘người ấy’, liếc mắt vào menu, mặt hơi nhăn lại và phun ra câu hỏi.
...
Tiêu rồi.
Thân là con nhà giàu có, bị hỏi một câu như vậy chắc chắn sẽ rất giận dữ. Và đánh đổi gương mặt tươi cười vừa nãy chính là thái độ này đây !
- Dẹp đi ! Khỏi ăn !
‘Người ấy’ vứt tấm card lên quầy, nổi giận bừng bừng phóng ra khỏi tiệm. Không biết mọi người nghĩ gì nhưng mà gương mặt ông chủ đột nhiên tái mét lại, lắp bắp lôi kính ra đeo... và lập tức quay sang ôm thằng bồi bàn khóc rấm rứt.
- Chúng ta chết chắc rồi huhuhuh...
Ba chúng tôi vô can ! Trả tiền xong rồi về.
- Kịch tính ! Phim hay dã man ! ^^ _ Hyuk Jae tười toe toét.
- Cái gã đó điệu này chắc chả làm ăn gì nổi ... _ Bé Ry không giấu nổi tiếng cười khúc khích _ Ayo~ đại gia àh, có thương cái bụng bao người thì ít ra sau này cũng cho tên đó làm nghề bán kẹo que !
- Chuyện kí túc xá tính sao đây ? _ Tôi quay sang hỏi.
Hai đứa ngừng cười, cuối cùng tôi cũng đã đánh vào điểm gần - trọng - yếu trong chuyến đi.
- Chúng ta ở kí túc xá hai phải không ?
- Nghe nói có ba kí túc xá !
- Đấy là tin đồn ! _ Hyuk Jae nạt.
Tôi cặm cụi mò trong trí nhớ những lời quản xe đã nói.
Đúng vậy.
Kí túc xá hai.
- Cậu Hankyung ở phòng 512 tầng 5, cậu Lee Hyuk Jae ở phòng 327 tầng 3 cùng với cậu Kim Ryeo Wook đây ! _ Chủ kí túc xá chỉ vào từng người với vẻ mặt bình thản như ‘chuyện - thường - ngày - ở - huyện !’
- Tại sao chỉ có Hankyung là phải ở riêng ? _ Tôi chưa kịp phản ứng hay vâng dạ gì cả bé Ry đã hỏi bật lại.
- =”= !!!! Xếp phòng bằng bắt thăm !!! Làm sao tôi biết các cậu quen thân cái gì với nhau mà xếp phòng chứ ??? Hỏi rõ ngớ ngẩn ! Thôi phắn đi !!! _ Anh ta khó chịu phủi tay đuổi chúng tôi rồi chăm chú vào màn hình laptop trước mặt, “ý... HeeJun dễ thương quá hihihi !”
Dám cá người này không bình thường.
- Thôi chào nhé ! _ Tôi vẫy vẫy tay _ Sáng ngày kia khai giảng tôi sẽ xuống gọi các cậu đi cùng.
- Ok.
- Cẩn thận nhé ! _ Hyuk Jae hét vống lên bằng volum cực đại. Cậu ta nói vậy là sao đây ?
Nhắc lại lời anh chủ kí túc xá, xếp phòng bằng cách bắt thăm.
May rủi, hên xui là điều dễ hiểu !
Cấm cãi nhiều !
- Xin chào ! _ Tôi cúi thấp đầu khi phát hiện mình là người đến sau trong căn phòng 512 _ Tôi là Hankyung, bạn cùng phòng, rất mong được giúp đỡ !
- Khỏi giới thiệu đi !
... Giọng lạnh tanh vang lên làm tôi sững người, vội ngẩng đầu...
End chap 1. Tạm thời vậy đi. Thanks for reading. Please comment